Top 40 cảm nhận về bài thơ mùa xuân nho nhỏ
lựa chọn môn tất cả Toán đồ gia dụng lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ anh lịch sử hào hùng Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử hào hùng và Địa lý thể thao Khoa học tự nhiên và thoải mái và làng hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng bình yên Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái

chọn lớp toàn bộ Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
lựa chọn môn toàn bộ Toán đồ lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ anh lịch sử dân tộc Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử hào hùng và Địa lý thể dục Khoa học tự nhiên và thôn hội Đạo đức thủ công Quốc phòng an toàn Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái
toàn bộ Toán đồ vật lý Hóa học viên học Ngữ văn tiếng anh lịch sử Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể dục Khoa học tự nhiên và thôn hội Đạo đức thủ công Quốc phòng bình yên Tiếng việt Khoa học thoải mái và tự nhiên



TK#
Mùa xuân luôn luôn là đề tài nhiều mẫu mã cho các thi nhân test bút. Đã có tương đối nhiều bài thơ giỏi viết về mùa xuân. đơn vị thơ Thanh Hải cũng khá thành công lúc viết bài bác thơ mùa xuân nho nhỏ tuổi để nói lên cầu nguyện từ tốn của mình, mong nguyện được dâng hiến ngày xuân bé nhỏ dại của mình vào ngày xuân chung của dân tộc, vào xuân vô tận của khu đất trời.
Mở đầu bài bác thơ, Thanh Hải dựng lên cảnh quan của một mùa xuân:
Mọc giữa cái sông xanhMột cành hoa tím biếcƠi, con chim chiền chiệnHót đưa ra mà vang trờiTừng giọt lộng lẫy rơiTôi chuyển tay tôi hứng
Không gian ngày xuân hiện lên trước hết xuất phát điểm từ một dòng sông xanh với một nhành hoa tím biếc. Đây là rất nhiều hình hình ảnh vốn rất riêng biệt của quê nhà xứ Huế – quê hương thương mến của tác giả. Sự hoà hợp giữa màu xanh da trời của cái sông với sắc tím của bông hoa đã tạo nên một cảm xúc mát dịu. Khung cảnh mùa xuân còn gợi lên những music quen thuộc, vui lòng của bé chim chiền chiện, loại chim thường mở ra vào mùa xuân, như một tín hiệu của mùa xuân. Tiếng hót của con chim chiền chiện vang trời đã khiến cho không khí ngày xuân trở yêu cầu náo nức lạ thường. Giờ đồng hồ chim chiền chiện sẽ được cụ thể hoá, hình mẫu hoá. “Từng giọt lộng lẫy rơi / Tôi đưa tay tôi hứng” là một vẻ ngoài chuyển đổi cảm giác. Âm thanh vốn chỉ nghe thấy, nhưng mà được thay đổi nên hoàn toàn có thể cảm nhận, nhìn thấy và hoàn toàn có thể tiếp xúc được. Ngay trong đoạn mở đầu, chúng ta đã tưởng tượng được vai trung phong trạng say mê, đầy hào hứng ở trong nhà thơ trước mùa xuân mới của khu đất trời.
Bài thơ được viết khi toàn nước đang trong ko khí thiết kế chủ nghĩa buôn bản hội. Trong không khí bình thường đó, luôn luôn phải có hình ảnh của những người đã nạm súng bảo đảm an toàn Tổ quốc và các người tạo nên sự hạt gạo nuôi sinh sống bao rứa hệ:
Mùa xuân bạn cầm súngLộc giắt đầy bên lưngMùa xuân fan ra đồngLộc trải nhiều năm nương mạTất cả như ăn năn hảTất cả như xôn xao.
Những người đang ngày đêm cụ súng bảo đảm tổ quốc và số đông người góp thêm phần xây dựng quê hương đã được tác giả nhắc đến trước tiên trong bài xích thơ. Đó là những người đã chịu các hi sinh trong kháng chiến cũng như trong thời bình. Mùa xuân hiện hữu trong tất cả các hoạt động, ngày xuân theo người chiến sỹ ra khía cạnh trận, ngày xuân theo bạn nông dân ra đồng. Mùa xuân không thể là khái niệm thời gian mà đã trở thành người bạn của các người ngày đêm làm giàu và mang về bình yên đến dân tộc. Xuân vào thơ Thanh Hải gần như là đã gồm hồn và hình như thật lập cập trong nhịp sống phổ biến của dân tộc. Nói đến hình hình ảnh người lính, tác giả luôn nhớ lịch sử hào hùng của dân tộc:
Đất nước bốn ngàn nămVất vả cùng gian laoĐất nước như vị saoCứ đi lên phía trước.
Bằng phần đông câu thơ giản dị, người sáng tác đã bao quát một phương pháp cô đọng lịch sử vẻ vang của dân tộc, đoạn đường dân tộc đã trải qua thật nhiều năm và các chông gai. Nhưng không vì vậy mà khiến cho bước đi của dân tộc bị chậm lại. Đất nước vẫn tựa như các vì sao tiến lên phía trước. Câu thơ chính là lòng tin và niềm trường đoản cú hào của người sáng tác vào khu đất nước, vào Đảng, vào sự nghiệp bí quyết mạng. Cảm rượu cồn biết bao khi ấy là lời của một người đang nằm ở giường dịch và sắp đến từ biệt cõi đời. Bắt buộc là người dân có sức sống, niềm lạc quan và tin tưởng nồng sức nóng mới đã có được những vần thơ như thế.
Nhan đề ngày xuân nho bé dại mang những ý nghĩa. Ngày xuân với khái niệm thời hạn đã được người sáng tác chuyển thành có mang của một sự trang bị nhất định. Chủ thể của bài thơ biểu lộ rõ qua đoạn thơ:
Ta làm nhỏ chim hótTa làm cho một cành hoaTa nhập trong hoà caMột nốt trầm xao xuyến
Một mùa xuân nho nhỏLặng lẽ dâng mang đến đờiDù là tuổi hai mươiDù là lúc tóc bạc.
Đến đây loại tôi đã có thay bằng cái ta cùng cảnh vật dụng của thiên nhiên trong mắt quan sát của phòng thơ hầu như được thu nhỏ lại trong chiếc ta ấy. Từng một bông hoa, mỗi một giờ chim, mỗi cảnh vật vạn vật thiên nhiên đều đóng góp phần tạo nên ngày xuân chung của đất nước. Và ta là tác giả cũng là một con fan cụ thể, ta hãy như bé chim chiền chiện, như nhành hoa tím biếc trên chiếc sông xanh, như một nốt trầm trong bản hoà ca nghẹn ngào của dân tộc. Cái ta chỉ khiêm tốn giữ vị trí của nốt trầm trong phiên bản nhạc. Mỗi con tín đồ đều là một ngày xuân nho nhỏ, hiến đâng sức lực với cuộc đời của bản thân để làm nên mùa xuân mập của đất nước, của dân tộc.
Khổ thơ sau cùng là lời trọng tâm tình của tác giả, lời của một người con nói với quê hương:
Mùa xuân – ta xin hát Câu nam aiNam bình Nước non ngàn dặm mìnhNước non nghìn dặm tìnhNhịp phách tiền khu đất Huế.
Khổ thơ với đậm làn điệu dân ca xứ Huế và là khổ thơ tuyệt nhất trong bài có hình ảnh Huế – quê hương của tác giả. Không vì thế mà bài thơ không chứa trong những số ấy tình cảm của tác giả đối với quê hương. Mẫu hay của câu thơ ở trong phần đã đúc rút được toàn bộ vẻ đẹp của mùa xuân, của xứ Huế thơ mộng và hóa học chứa trong những số đó là nỗi niềm của một người con đang sinh sống và làm việc những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Bài thơ được viết khi người sáng tác phải nằm ở giường bệnh nhưng vẫn tràn trề lòng yêu thương đời, yêu cuộc sống thường ngày và hơn cả là ý thức dân tộc, ý thức trách nhiệm ở trong nhà thơ so với đất nước. Đó chính là thông điệp Thanh Hải nhờ cất hộ đến toàn bộ mọi người: “Hãy góp một ngày xuân nho bé dại của mình vào mùa xuân chung của khu đất nước, của dân tộc”.