Lập dàn ý kể về một kỉ niệm đáng nhớ

      7
- Chọn bài xích -Kể về một bài toán em đã có tác dụng khiến cha mẹ vui lòng năm 2021 (dàn ý - 5 mẫu)Kể lại kỉ niệm lưu niệm với người thân trong gia đình năm 2021 (dàn ý - 5 mẫu)Kể về một kỉ niệm xứng đáng nhớ so với một con vật nuôi nhưng em mếm mộ (dàn ý - 5 mẫu)Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo ai oán năm 2021 (dàn ý - 5 mẫu)

Đề bài: kể lại kỉ niệm lưu niệm với người thân .

A/ Dàn ý cụ thể

I. Mở bài

– giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ

– Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó

II. Thân bài

– biểu đạt sơ nét về người mà tạo nên sự kỉ niệm cùng với bạn

+ Hình dạng

+ Tuổi tác

+ Đặc điểm mà bạn ấn tượng

+ Tính giải pháp và phương pháp cư xử của người đó

– trình làng kỉ niệm

+ Đây là kỉ niệm bi thiết hay vui

+ xẩy ra trong yếu tố hoàn cảnh nào, thời hạn nào

– nói lại tình huống, yếu tố hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.

+ Kỉ niệm kia liên qua mang đến ai

+ fan đó như thế nào?

– cốt truyện của câu chuyện

+ Nêu khởi đầu câu chuyện và cốt truyện như cố kỉnh nào

+ trình bày đỉnh điểm của câu chuyện

+ Thái độ, tình cảm của nhân thiết bị trong chuyện


– hoàn thành câu chuyện

+ Câu chuyện kết thúc như nắm nào

+ Nêu cân nhắc và cảm nhận của doanh nghiệp qua câu chuyện.

III. Kết bài

– Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp nhất thời cắp sách mang đến trường, nó đã cho em một bài học kinh nghiệm quý giá và em đã không bao giờ quên kỉ niệm này.

B/ Sơ đồ tứ duy

*

C/ bài văn mẫu

Kể lại kỉ niệm lưu niệm với người thân trong gia đình – mẫu 1

Thế nhưng mà đã hai năm tính từ lúc ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời hạn không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình thương ông giành cho cháu, số đông ngày tháng tươi sáng khi mà cháu chưa mất ông nhưng mà nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ với lòng xót xa của cháu. Ông sẽ ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là 1 trong giấc mơ, tuy vậy nào bao gồm phải với nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi đề cập về ông, ko nên kể đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng sủa ngời về nghị lực, ý chí quá lên trên trở ngại và phân phối đó là một năng lực và gần như phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc đời ông luôn chạm chán nhiều cạnh tranh khăn, bất trắc, những trở không tự tin to bự nhưng ko gì hoàn toàn có thể ngăn cản ông quá lên. Lên tứ tuổi, cái tuổi mà lại con tín đồ ta new bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã hết bố nữa. Vài ba năm sau, người mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng ko biết. Bạn ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm trắng với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Thế cơ mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã hết cả phụ vương lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng mang lại năm đôi mươi tuổi ông vẫn là giữa những học sinh xuất sắc đẹp của thành phố Huế. Vận động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ tiến công đập tàn bạo để mang lại mấy chục năm tiếp theo ông vẫn chịu đựng di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc hẳn rằng rằng giả dụ ông bao hàm trận đòn kịch liệt ấy thì cho đến hôm nay, lúc cháu đang viết gần như dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một thú vui chất phác, nhân từ mà con cháu đã mất… giữ lại vững đa số phẩm hóa học của một Đảng viên giải pháp mạng, ông được ra tù, mặc dù thế không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị xem là lí định kỳ không rõ ràng. Bất công đến như vậy nhưng ông vẫn sống, sống, cống hiến và làm việc cho đời, thao tác làm việc cho nước nhà và đã khẳng định được mình, ông làm nghề đơn vị giáo, biến hóa Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và phần lớn học trò của ông hiện thời không thiếu những người dân thành đạt, biến hóa hiệu trưởng của ngôi trường này, vật dụng trường kia. Ông không những là tình yêu, là bạn ông mà còn là niềm trường đoản cú hào kếch xù của cháu, còn nhứ lúc cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao ko biết ba tao làm cho nghề gì, tuy vậy ông tao là một trong nhà khoa học”. Đối với con cháu lúc áy, ông là to phệ nhất, giỏi giang nhất, vị đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì phệ lên, nắm rõ về ông hơn, con cháu lại càng trường đoản cú hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của con cháu có thực hiện cuốn sách mà lại ông viết. Con cháu vẫn không sao quên được niềm phấn kích khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và quan sát những anh bạn trố mắt, trầm trồ đọc tía chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng bản thân lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không thể nữa, hồ hết niềm tự hào ấy vẫn đã theo con cháu suốt cuộc đời.

Nhưng bao gồm tự hào bao nhiêu cháu vẫn cầu gì bản thân được như xưa, được bao gồm ông mặt cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những thời trước ấy, ông dìu đi cháu đi dạo trên đài phái nam giao, chỉ cho cháu xem hầu hết ông Phật đứng, Phật nằm, nhắc cho con cháu nghe những mẩu truyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi bên trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những câu hỏi nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh tú nhất. Ba mẹ có đôi lúc giận dữ la mắng, tiến công đập khi cháu hư. đều lúc ấy, cháu lại chạy mang đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười cợt với ông, gần ông con cháu lại thấy quên đi toàn bộ nỗi buồn.

Nhưng nay! con cháu đã mất ông rồi! tiếc nuối làm sao, đau buồn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc và kiên cố nhất. Rước ai an ủi cháu cùng để con cháu tâm sự? bi quan quá! Biết làm thế nào đây.

Ông ơi! Ở bên trên ấy ông có nghe phần nhiều lời con cháu không ông? chắc chắn ông vẫn nghe được rằng con cháu thật lòng yêu ông! yêu ông các lắm!

Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân – mẫu mã 2

Trong cuộc sống tinh thần đa dạng mẫu mã và phong phú của con fan thì tình phụ vương con là tình cảm máu giết thịt thiêng liêng, đậm đà nhất. Công phu to bự của người cha được kể đến tương đối nhiều trong ca dao, dân ca: Công phụ thân như núi Thái Sơn,.., bé có phụ vương như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…

Người thân phụ đóng vai trò trụ cột chính trong gia đình, là nơi dựa an toàn cho vợ con. Mọi vấn đề lớn như có tác dụng nhà, sắm ruộng, mua trâu, dựng vk gả chồng cho con cái… thường là do người phụ thân quyết định. Trọng trách của người thân phụ rất nặng nề. Con cháu ngoan xuất xắc hư, hầu hết là tùy trực thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của fan cha. Bên cạnh người mẹ êm ả dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu thị tình yêu quý có khác nhau nhưng bậc bố mẹ nào cũng mong ước nuôi dậy con cái trưởng thành về phần lớn mặt, quả như dân gian đang nói: nhỏ hơn thân phụ là nhà có phúc. Trong khi mẹ từng ngày chẳng cai quản vất vả nhọc nhằn, băn khoăn lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài các thứ kia ra còn bắt buộc nghĩ tới việc dạy dỗ, truyền tay nghề sống mà tôi đã đánh thay đổi bằng mồ hôi nước mắt, để những con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong khoảng tay dịu dàng của phụ thân mẹ!

Có biết bao người cha chấp nhấn thiệt thòi về mình, dành tất cả dễ dàng cho nhỏ cái. Em phát âm trên báo và xem tivi thấy phần đa người cha lam lũ, quần quật làm cho những câu hỏi như: quét rác, nhóm than, đội trấu, sút xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện đế tìm tiền nuôi lũ con nạp năng lượng học đến nơi mang đến chốn. Gần nhà em gồm một chưng người Quảng Ngãi, tuổi rộng năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp điện cà tàng với vài ba hòn đá mài cùng thùng nước nhỏ. Bác vào tp đã hơn bố năm, kể từ lúc anh đàn ông lớn thi đậu đh Bách khoa. Mỗi khi kể về những đứa con ngoan, bác cười vô cùng mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ từ bỏ hào: – Nhà chưng nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào thì cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ nhị cũng đậu Đại học tập Sư phạm. Chưng ráng có tác dụng kiếm ngày vài ba chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho những con thì mang lại chúng chiếc chữ, dòng nghề!

Em thấy ở bác có rất nhiều nét hết sức giống cha em, một tín đồ thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với thứ móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay phụ thân chai sần, thô ráp, khỏe khoắn nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và trải nghiệm ít nhất; thân phụ giống mẹ tại vị trí nhường nhịn không còn cho lũ con phần đông miếng ngon miếng lành, còn tôi chỉ cơm dưa cơm trắng mắm qua ngày.

Đức tính rất nổi bật của phụ thân em là chăm chỉ chịu khó, tận tâm vì vk con. Tuy các bước thường xuyên bận bịu, thân phụ vẫn ráng dành thời hạn quan vai trung phong săn sóc đến việc học hành của những con. Thân phụ em ít lời, chỉ nói các câu nào nên để ý như nói nhở, uốn nắn nắn yếu điểm hay động viên, khen ngợi khi những con có tác dụng được điều tốt, điều hay. Cha dạy bọn chúng em lòng từ bỏ trọng và tính từ bỏ lập. Có lần phụ vương bảo: – Đã là tín đồ thì phải gồm ý chí, ko được ngại khó khăn ngại khổ.

Càng khó càng cần làm bởi được. Em quý nhất phụ thân em ở cách biểu hiện tôn trọng gần như người, tôn trọng bà xã con. Có vấn đề gì ko vừa ý, phụ thân bình tĩnh phân tích chứ không cần la lối, chửi bới. Bởi thế cho nên dù tính phụ thân nghiêm khắc cơ mà vẫn dễ dàng gần, từ vợ con cho hàng thôn láng giềng những nể phục. Cứ nghe đầy đủ lời cha nói, nhìn hồ hết việc cha làm, em học tập được không ít điều hay, điều tốt. Phụ vương thường bảo con cái lấy phụ huynh làm gương nên phụ thân rất duy trì gìn ý tứ.

Chúng em bi cảm cha, cố gắng chăm học, chăm làm để bố mẹ vui lòng. Đó cũng là giải pháp đáp đền rồng chữ hiếu rõ ràng và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng mong đã nói giúp tuổi thơ bọn chúng em những suy xét tốt đẹp về phụ thân mẹ: thân phụ sẽ là cánh chim, đưa bé đi thiệt xa. Bà bầu sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, cất cánh đi khắp gần như miền. Con nhớ rằng con nhé, ba mẹ là quê hương!

Kể lại kỉ niệm kỷ niệm với người thân trong gia đình – mẫu 3

Tuổi thơ ai ai cũng sẽ bao gồm kỉ niệm bi thương vui chẳng thể nào quên. Cho tới bây giờ, tôi vẫn duy trì gìn loại máy ảnh mini màu hồng của mình bởi vì nó lưu giữ lại một kỉ niệm cực nhọc phai của giữa anh em tôi.

Ba năm trước, khi em tôi bắt đầu lên ba. Em đi đứng chắc chắn và nói năng cũng rò ràng hết rồi buộc phải tôi rất thích chơi với em. Ba tôi cài đặt cho tôi một cái máy hình ảnh đồ chơi, nó to bằng bàn tay với hồ hết nét lượn sóng xinh xắn. Người mẹ tôi chũm nhau chụp. Tôi bảo em đứng tạo vẻ để tôi tập có tác dụng nhiếp ảnh. Tuy thế em cứ ngả nghiêng, hết cười cợt rồi nói. Sai ý tôi nên tôi quát tháo lớn. Đôi mắt em đỏ hoe chớp chớp, song môi cong cớn giận dỗi. Tôi vẫn quát mập để em tạo dáng theo ý mình. Em vẫn đứng yên ổn đó, khóc lóc nhưng ko phát ra tiếng. Bực quá, tôi ném thẳng chiếc máy hình ảnh vào người em.

– A…! – Em chỉ kịp đựng tiếng đó rồi ôm mặt khóc hu hu.

Tôi hại quá nhưng còn vẫn bực tức đề xuất bỏ chạy lên chóng trùm kín chăn. Chị em nghe thấy đề nghị chạy lên hỏi chuyện. Em tôi bắt đầu kể tội tôi. Trong chăn, tôi nghe thấy bà bầu bảo bắp tay em tôi đã đỏ tấy lên bởi vì góc dòng máy hình ảnh đâm phải. Tôi lì lợm ko nói lời nào. Tối đến, ba tôi mang đến tôi nạp năng lượng một trận no đòn. Tôi càng ghét cô em gái lắm chuyện của mình. Mấy về tối liền, tôi chẳng thì thầm với em. Em tôi lấy mấy miếng lego lịch sự hỏi tôi phương pháp xếp, tôi đoán là em đang mong làm lành cùng với tôi buộc phải hỏi chứ thông thường em không khi nào chơi. Tôi quay mặt vào bàn giả vờ học hành siêng chỉ. Em lại đem hộp kem lên, vừa ăn uống vừa đề cập chuyện: “Anh Cún ơi, bây giờ ở lớp em, các bạn tập trình làng về phiên bản thân với gia đình. Bạn Tít, chúng ta gần nhà mình đã kể về anh trai các bạn ấy. Anh biết bạn ấy kể rứa nào không?”.

– nói gì? – Tôi hờ hững hỏi.

– thằng bạn ấy đẹp mắt trai nhé, học giỏi nhé cùng khi giận hờn thì khía cạnh trông tương tự khuôn mặt của doanh nghiệp ủn ỉn đang mếu. – thiếu phụ nói cùng với khuôn khía cạnh xinh xắn, hồn nhiên rồi đựng tiếng mỉm cười lớn.

Tôi phì cười rồi dấn thân cù em vì chưng biết chắn chắn em đang trêu mình. Thế là công ty tôi lại đầy ắp giờ đồng hồ cười, nói, bàn cãi của đồng đội tôi. Tôi xin lỗi em rồi hỏi tay sẽ đỡ nhức chưa, cô công chúa bé dại nhà tôi lại chớp mắt, bĩu môi làm nũng.

Mấy năm qua, bạn bè tôi hờn giận nhau phân vân bao nhiêu lần. Tiếng đây, tôi bự rồi, chẳng giận lại em khi chủ yếu mình không đúng nữa. Em tôi cũng lớn hơn, cô mẫu nhí đã tạo ra dáng chuyên nghiệp hóa chứ không có gì bị tôi quát tháo như hồi xưa. Tôi cực kỳ yêu thương bạn em gái bé nhỏ tuổi của mình.

Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân trong gia đình – mẫu 4

Trong cuộc đời mọi cá nhân chắc hẳn người nào cũng đều có fan để yêu thương thương và quý mến nhưng mà đã bao gồm ai từng nghĩ: “Ai là fan mình yêu thương nhất và ai là người để lại đến mình các kỉ niệm không nạm phai mờ?”. Đối với mọi người rất có thể người ấy là các bạn thân, ông bà tuyệt anh, chị, em mà lại riêng so với tôi, bạn mà tôi luôn yêu mến và mãi vẫn yêu là bà mẹ – bạn đã trao đến tôi cuộc sống.

Mẹ tôi trong năm này đã gần tư mươi tuổi. Mọi fan vẫn khen chị em tôi trẻ và xinh nhưng đôi lúc tôi ngay gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như đã già đi nhiều. Đôi mắt bà mẹ ánh lên vẻ nóng áp, trìu mến, bây giờ đã xuất hiện thêm nhĩíng dấu chân chim. Vầng trán mẹ đã có khá nhiều nếp nhăn. Rất nổi bật nhất trên khuôn mặt người mẹ là chiêc mũi cao dọc dừa với đôi môi đỏ. Tôi vẫn còn đấy nhớ như in đầy đủ nụ hôn ấm cúng mẹ trao mang lại khi tôi còn bé. Làn da mẹ mềm mại, white hồng nhưng lại đã điểm đều nốt tàn nhang của tuổi tư mươi. Trước đây, lúc tôi còn nhỏ, chị em có làn tóc dài, mượt mà, mái tóc đen của mẹ như một quãng của dải của Ngân Hà, black mượt với óng ả. Khi tôi học tập lớp Năm, bà mẹ tôi đã chuyển đổi kiểu tóc, người mẹ đã cắt mái tóc nhiều năm và vậy vào sẽ là mái tóc xoăn. Mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả rập ràng trên vai có lẽ rằng hợp với khuôn phương diện trái xoan của bà bầu hơn, tuy thế tôi vẫn thích chị em để tóc dài như trước.

Tôi còn nhớ như in ngày đầu tiên tôi đi học. Buổi tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã với vào phòng tôi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được bà bầu mua đến đồ chơi hay là một bộ lego nhưng tôi hằng mong mỏi muốn. Tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, đồ dùng học tập và tất cả cả một cái cặp sách in hình dị nhân mà tôi khôn cùng thích. Cỗ đồng phục sẽ được người mẹ là phẳng phiu. đông đảo thứ vẫn sẵn sàng, tôi rất yêu thích đợi mang lại ngày mai — ngày đầu tiên tôi gấp thành nêp cùng được xếp lại ngay ngắn phi vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ chăm sóc dắt tôi mang đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm hứng hồi hộp và lo ngại lúc đó, tôi chần chừ mình sẽ làm cái gi và bản thân sẽ ra làm sao khi không có mẹ sinh hoạt bên. Tách tay mẹ, tôi phi vào cổng trường, tôi thấy bản thân thật biệt lập và lạc lõng. “Cố lên con, rồi nhỏ sẽ quen thuộc với cô giáo và những bạn.

Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm: “Con béo rồi mà, từ bây giờ con đang là học viên lớp Một rồi. Hãy lạc quan lên nào!”. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó so với tôi thật dài, tôi vô cùng nhớ mẹ, chưa bao giờ tôi lại thấy yêu chị em và cần chị em hơn cơ hội này.

Đã tám năm trôi qua tính từ lúc ngày thứ nhất đi học dẫu vậy tôi không thể nào quên được hình hình ảnh thân thương của bà mẹ và những xúc cảm của bản thân trong loại ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã hỗ trợ tôi tự tin, vững vàng vàng cách những bước đi trước tiên trên tuyến phố tri thức.

Đã có lần, tôi bất kính với người mẹ và tôi nhớ mãi để không lúc nào tái phạm nữa. Tôi còn ghi nhớ như in, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là một cậu học sinh lớp Sáu. Tôi đến lớp về với cùng một vẻ mặt bi lụy bã. Người mẹ rất quan lại tâm, người mẹ hỏi han hết sức nhiều. Mà lại vi quá tức bực nên tôi đã gắt lên cùng với mẹ: “Con ghét bà mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!”. Nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc khôn xiết to, mắt vẫn đỏ hoe. Chỉ vì chưng thằng bạn bè hiểu nhầm tôi mà công ty chúng tôi cãi nhau to. Cả ngày hôm nay, tôi không tồn tại tâm trí nào mà triệu tập vào vấn đề học được nữa với hậu quả là tôi dường như không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ tới những việc đó, chất xám tôi lại như phát điên. Tôi ở bẹp xuyên suốt một giờ đồng hồ. Xúc cảm cô đối kháng và lạnh mát khiến tôi tỉnh táo apple hẳn. Tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói cùng với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai trái lớn! vì sao mình lại nói theo một cách khác vô lễ cùng với người luôn yêu thương, chăm sóc mình được chứ? Tôi ăn năn lắm! Chỉ do bị bạn hiểu nhầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy, định chạy ra phía bên ngoài xin lỗi người mẹ thì người mẹ tôi đã open phòng cách vào. Như đoán được suy nghĩ của tôi, người mẹ nhìn tôi bằng góc nhìn trìu mến cùng ngồi xuống mặt tôi. “Mẹ ơi, bé xin lỗi, nhỏ sai rồi!”. Tôi nói trong giờ đồng hồ nấc nghẹn ngào. Chị em nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng: “Mẹ cũng đều có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con”. Tôi rất ân hận vì đã làm bà mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, bắt buộc buồn. Chính những tiếng nói nhẹ nhàng, cử chỉ chăm sóc của bà mẹ làm tôi thêm day kết thúc vì lỗi lầm của chính bản thân mình hơn. Tôi vẫn kể cho người mẹ nghe hầu hết chuyện. Chị em đã an ủi và động viên khiến cho tôi phấn chấn hơn nhiều. Từ bỏ lần đó, tôi luôn luôn tự hứa hẹn phải cân nhắc kĩ trước khi nói với không được thiết kế mẹ bi lụy nữa.

Có phần lớn lần tôi bị ốm, người mẹ đã âu yếm tôi nhiệt tình và dành cho tôi tình thương yêu nồng nóng để tôi mau ngoài bệnh. Rất nhiều đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở mặt động viên cùng giúp tôi học.

Với tôi, người mẹ như một làn mây bít cho tôi mưa nắng, bà mẹ là ngọn lửa thôi thúc con tim tôi nhằm vững bước trên phố đời. Dù mai phía trên nếu mẹ có mất đi thì vào tôi, mẹ luôn luôn sống và theo tôi trong cả cuộc đời.

Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân – chủng loại 5

Năm học vừa qua, do đạt danh hiệu học sinh xuất sắc buộc phải em được đi ngủ mát sinh hoạt Nha Trang tư ngày. Từ sáng sớm cho tới chiều tối, em cùng chúng ta tắm biển, leo núi, ngồi trên ca nô lướt sóng cho tới thăm các đảo. Cuộc phượt rất vui vẻ và thú vị. Buổi tối đến, thời điểm mọi tín đồ ngủ say thì em lại thao thức nhớ bà mẹ – tín đồ mẹ nhân hậu và yêu thương quý. Mỗi lần nhớ mẹ, kỉ niệm về một cơn mưa lại hiện lên trong kí ức của em…

Dạo ấy, cha em đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải mang lại trường đón em sau giờ chảy học. Một buổi trưa, trời hốt nhiên đổ mưa to và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ bỏ cơ quan, mẹ lập cập đạp xe cho tới trường. Thấy em vẫn đứng nép bên dưới cổng, người mẹ vội cởi áo mưa trùm mang đến em và bảo: