Ngữ văn lớp 6 bài 9
hackxuvip.com xin trình làng đến bạn đọc những bài văn mẫu về nội dung bài viết số 2 hay tốt nhất ngữ văn 6 với rất đầy đủ 5 đề. Theo đó, bài viết số 2 lớp 6 gồm tất cả 5 đề, mỗi đề hackxuvip.com gởi đến độc giả 5 - 6 bài bác văn mẫu mã hay nhất và mới nhất để các bạn có thể tham khảo. Từ đó, giúp chúng ta có những bài xích văn xuất xắc nhất mang đến riêng mình.

Đề 1: kể về một việc tốt mà em đang làm
Bài làm
Lâu rồi em mới đọc lại phần lớn trang nhật ký kết từ lâu. Bỗng trong tim em kéo lên một cảm giác sung sướng quái đản khi hiểu lại trang nhật ký kết ngày hôm đó. Bươi đó là gần như dòng nhật kí đánh dấu câu chuyện về việc giỏi của em đã làm hồi đầu xuân năm mới học.
Hôm chính là trưa sản phẩm công nghệ Sáu. Ngày tiết trời ngày hè oi ả đến khó khăn chịu. Chim cũng chẳng bi tráng ca hát. Cây xanh cũng căng thẳng mệt mỏi không bi thiết rung rinh. Ngồi trong lớp, lòng em vô cùng khẩn trương mong mỏi sao hết tiết học nhằm chạy thật nhanh về nhà để khoe với bà bầu điểm 10 môn Toán. “Tùng, tùng, tùng,…” tiếng trống ngôi trường vừa điểm, em gấp vã thu gọn sách vở và giấy tờ bỏ vào cặp, chào chúng ta trong lớp rồi gấp rút chạy về nhà. Dưới cái nóng gần 40 độ của buổi trưa hè, em bước tiến thật nhanh. Vừa đi, em vừa dancing chân sáo vui vẻ. Mặc cho trời nóng nhưng em lại chẳng phải thấy khó khăn chịu, bởi vì nghĩ đến gương mặt mẹ sẽ mỉm cười thật hạnh phúc khi cầm bài bác làm khiến em quên không còn mệt mỏi.
Đến xẻ tư giao thông, khi chuẩn bị sang đường bỗng dưng em nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm bạn học sinh:
- Này, này. Dường như cụ già tê bị lạc.
- lừng chừng nữa. Cậu ra hỏi đi. Mình ngại lắm.
Em quay trở lại nhìn và thấy có một người lớn tuổi mái tóc trắng, gương mặt nhìn xung khắc khoải, mệt nhọc mỏi, đang đứng loay hoay. Nạm mặc bộ quần áo màu nâu, đầu nhóm nón lá. Sống lưng cụ tương đối còng. Tay cầm cố xách một giỏ gì đấy trông cực kỳ nặng. Em tiến lại gần cùng hỏi cụ:
- rứa ơi! vậy sao đấy ạ?
Cụ giật mình, xoay lại rỉ tai với em:
- Ôi, nắm đang đi tìm nhà cô con gái mà ráng đi mãi từ bỏ sáng mang lại giờ vẫn chưa tìm được.
Hoá ra chũm bị lạc đường. Lúc đó, em tra cứu xung quanh bao gồm chú công an sát đó không sẽ giúp cụ nhưng dường như không thấy ai. Em thấy cạnh tranh xử, ngần ngừ phải làm cho gì. Em muốn giúp đỡ cụ tuy vậy lại nghĩ đến bài kiểm tả cùng mẹ trong nhà lại phân vân: “ Mình bắt buộc làm gì? giỏi mình cứ thây kệ rồi chạy về nhà. Tuy vậy làm như vậy thì mình lỗi quá. Trời nắng cụ này, biết lúc nào cụ mới tìm kiếm được nhà. Rồi nhỡ thay làm sao?...” Bao thắc mắc cứ tồn tại trong đầu nhưng mà em không thể giải quyết. Và rồi em quyết định, nói với cụ:
- Vậy cầm cố đưa tờ showroom cho cháu. Cháu để giúp cụ tìm bên ạ.
Cụ vui mừng, nở nụ cười móm mém:
- thiệt à con cháu gái. Ôi, núm cảm ơn cháu các lắm!
Sau đó, em giúp cố cầm dòng giỏ và thuộc cụ đi tìm kiếm nhà. Vừa đi em vừa hỏi chuyện cụ mới biết cố gắng lên công ty cô phụ nữ chơi, ko báo trước cho cô để cô đón tuy nhiên cụ chẳng chú ý nhà cô nơi đâu nên bị lạc. Cả buổi sáng cụ tìm không thấy. Hơn tía mươi phút quốc bộ tìm kiếm, sau cùng hai cố gắng cháu cũng mang đến nơi. Em bấm chuông call cửa. Cô con gái của cụ bất thần khi thấy cụ. Em nhắc lại chuyện mang lại cô nghe.
- Cảm ơn con cháu gái. Nhờ tất cả cháu nếu như không hiện giờ không biết người mẹ cô đang bắt buộc làm gì. Cháu vào nhà uống nước, ăn cơm với đơn vị cô. Bây chừ trưa rồi.
Em lễ phép lắc đầu vì nghĩ về đến mẹ đang hóng ở nhà. Em chào cầm cố và cô rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Về mang lại nhà là rộng 11 rưỡi. Em thấy chị em đang đứng ko kể cổng đợi. Em chạy vội cho bên chị em và đề cập lại chuyện cho người mẹ nghe. Vừa đề cập em vừa đưa mẹ tờ bài kiểm tra. Mẹ vuốt mấy gai tóc dính trên trán mồ hôi và nở niềm vui hiền:
- con gái mẹ giỏi lắm. Biết trợ giúp mọi fan khi gặp mặt khó khăn. Ngoan lắm. Người mẹ rất vui do điều này đàn bà ạ
Nghe hồ hết lời khen của mẹ, lòng em sung sướng hạnh phúc vô cùng. Nụ cười như càng tăng thêm.
Khép lại trang nhật kí, em nở một niềm vui thật hạnh phúc. Đó là 1 kí ức đẹp nhưng mà em không bao giờ có thể quên được. Do đó là bài học kinh nghiệm nhắc nhở em luôn phải biết yêu thương hỗ trợ mọi người xung quanh.
=>Xem chi tiết: Những bài bác văn chủng loại hay nhất bài viết số 2 văn 6 đề 1
Đề 2: nhắc về một lượt em mắc lỗi
Bài làm
Tôi gồm cô đồng bọn từ hồi đái học, cửa hàng chúng tôi chơi cùng nhau được 4 năm từ khi còn là học sinh lớp 2. Tiếng tôi vẫn lớn, bao gồm đôi lần quan sát vào đôi mắt Hà tôi lại nhớ mang đến lỗi lầm của bản thân mình khi còn là một còn là cậu bé nhỏ ngốc nghếch, ngu dột.
Hồi ấy tôi học tập lớp hai. Hầu hết các bạn trong lớp đã quen nhau tự hồi bắt đầu vào lớp một. Tôi vốn là cậu bé xíu thông minh, cơ mà vô cùng hiếu động. Thân năm học lớp hai, cửa hàng chúng tôi có thêm mtv mới là Hà. Cô bé nhỏ tuổi nhắn, đáng yêu lắm. Cô xếp chỗ mang đến Hà ngồi cạnh tôi. Do là học sinh mới đến yêu cầu Hà chưa quen chúng ta trong lớp, cậu ấy dường như rụt rè, bao gồm khi tôi hỏi chuyện Hà cũng im lặng, không vấn đáp tôi. Vì thế tôi không ưa đứa bạn này, buộc phải nhiều lần tôi tìm bí quyết trêu trọc chúng ta ấy trên lớp. Tôi vứt bút chì của Hà vào chống bàn, tôi giấu tẩy của người sử dụng ấy vào trong vỏ hộp giẻ lau mặc đến Hà cứ loay hoay tra cứu mãi. Tôi rất khoái trá do những trò mình bày ra. Rồi một lần, trong giờ ra chơi thấy Hà đang thay trên tay cuốn truyện tranh, tôi chẳng ngần ngại chạy cho cướp luôn luôn cuốn truyện của bạn. Lúc đó tôi thấy Hà bực bội lắm, mà lại tôi thì kệ thây có bao giờ quan vai trung phong đến cảm xúc của chúng ta ấy đâu. Tôi cố tình cầm cuốn truyện đưa lên cao để Hà không lấy được, ấy vậy mà cô bạn của tôi nào có bỏ cuộc. Hà trèo lên ghế, rứa với rước cánh tay tôi để đòi lại truyện. Nhưng khi ấy Hà không tại vị cậu ấy trượt chân bửa nhào, đầu Hà đập xuống nền lớp học. Tôi chẳng biết lúc ấy, vào đầu mình nghĩ gì chỉ vội quăng quật quyển truyện xuống đất , lúng túng tôi vừa lay Hà dậy: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi…. Cậu có làm sao không?”. Cũng may cậu ấy không bị chảy máu, Hà mở góc nhìn tôi mà lại chẳng nói gì. Lúc ấy cô giáo tôi đang đến, cô hối hả đưa Hà lên chống y tế. Tôi vừa đuổi theo cô vùa khóc nức nở bởi vì biết tôi vừa làm một vấn đề vô thuộc ngu ngốc. Quan sát cô bạn, nằm lặng trên giường, tôi run sợ vô cùng. Tôi như thế, cô nhà nhiệm lớp tôi cho dỗ tôi nói là Hà ko sao, lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa, bảo tôi về lớp đi cô sẽ gọi cha mẹ Hà cho đưa bạn ấy về.
Sau buổi học tập hôm ấy, tôi về nhà trong trạng thái hoang mang lo lắng vì biết cô đã gọi điện về cho mẹ tôi. Vừa về mang lại nhà, bà bầu tôi sẽ ngồi ở phòng khách chờ tôi. Tôi thấy ánh mắt mẹ tôi bi hùng lắm, mẹ chỉ hỏi tôi: “Tại sao bé lại trêu Hà?”. Tôi kể cho người mẹ nghe tình đầu câu chuyện, và lý giải với bà bầu rằng, bé trêu bạn ấy chỉ vì ước ao bạn ấy thì thầm với con, chúng ta ấy ngồi cùng bé nhưng chẳng bao giờ nói với bé câu nào. Thời điểm ấy, người mẹ tôi không trách mách tôi mà ôn tồn nói: “ Hà mới chuyển tới trường con, bạn ấy chưa quen môi trường mới chứ không phải là khó gần, mà nhỏ thì luôn luôn tìm giải pháp trêu trọc chúng ta ấy, thì bảo sao các bạn ấy không muốn rỉ tai với con”. Người mẹ tôi nói với tôi, con vừa gây ra một lỗi lớn, đừng xin lỗi chị em mà hãy tự search cách xử lý việc của con nhé, nhỏ hãy cho bà bầu biết hiện nay con hy vọng làm gì. Tôi ngồi yên tĩnh trên ghế sô trộn sau một hồi suy nghĩ, tôi nói cùng với mẹ: “Mẹ dẫn nhỏ đến nhà bạn Hà nhé, để bé xin lỗi bố mẹ bạn ấy, và muốn Hà tha lỗi đến con. Từ giờ đồng hồ con sẽ không trêu bạn ấy nữa”. Bà mẹ tôi gật đầu với đưa ra quyết định của tôi, bà mẹ đưa tôi mang đến nhà Hà để xin lỗi.Rất may là cú bửa ở lớp không khiến ra trấn yêu đương gì với Hà. Lời xin lỗi của tôi được chấp nhận. Tôi quay trở lại nhà, mà trong lòng nhẹ nhõm. Cơ mà cứ nhớ mang đến khuôn mặt của Hà khi xẻ trong lớp tôi lại bị ám ảnh.Sau lần nghịch ngu đó, tôi cảm thấy rất bao gồm lỗi với Hà. Tôi không khi nào dám trêu ghẹo bạn ấy nữa. Cảm xúc có lỗi vẫn cứ giầy vò tôi, tôi vẫn tìm mọi phương pháp để chuộc lại tội trạng của mình. Tôi đem nước góp Hà, giặt giúp đỡ bạn ấy dẻ lau bảng, tôi thường với kẹo đi học cho Hà. Cứ thế, tôi với Hà thân nhau cơ hội nào ko hay.
Cô bạn tôi giờ đây, không thể ít nói như hồi đầu nhưng mà cởi mở thân thiện với tôi và toàn bộ mọi người. Tôi đã gồm tình chúng ta tuyệt vời, trong thực trạng vô thuộc éo le. Bây giờ, thỉnh thoảng Hà vẫn trêu tôi vì cú bửa hồi lớp 2 ấy mà shop chúng tôi trở phải thân thiết, thân cận nhau hơn.
=>Xem chi tiết: Những bài xích văn mẫu hay nhất nội dung bài viết số 2 văn 6 đề 2
Đề 3: kể về một thầy giáo hay 1 cô giáo cơ mà em quý mến
Bài làm
Gia đình em theo ba chuyển ra thị xã đã có được hơn một năm. Hôm nay, em mới bao gồm dịp trở lại viếng thăm quê. Vừa lên xe, em đã nhận ra cô Nga, cô giáo nhà nhiệm lớp 6A nhưng mà em khôn xiết quý mến. Em bó tay lễ phép kính chào cô. Cô mỉm cười kéo tay em ngồi xuống ghế bên cạnh, thân thiết hỏi thăm tình hình học tập với sinh hoạt của em. Chạm mặt cô, em mừng lắm. Bao nhiêu kỉ niệm giỏi đẹp về cô lại trỗi dậy trong tâm trí em…
Hồi ấy, quê em còn nghèo lắm. Đường xóm quanh co, gồ ghề. Sau mỗi cơn mưa, khu đất nhão thành bùn dính bết vào chân, tải rất nặng nề khăn. Nông dân làm việc quần quật trong cả ngày kế bên đồng, quanh năm vất vả. Trẻ em phải phụ giúp cha mẹ những việc nhỏ như chăn trâu, giảm cỏ, dọn dẹp nhà cửa…